Đi làm rồi mới hiểu, hóa ra cuộc sống chưa bao giờ là dễ dàng cả, khi bạn cảm thấy nó dễ dàng, nhất định là đang có người thay bạn gánh vác lấy phần không dễ dàng ấy.
Ngày bé con không hiểu được…
– Ngày con còn bé, con vẫn nhớ chiều hôm ấy con theo lũ bạn ra ao gần nhà hái rau muống, con vui sướng và tưởng tượng ra bố sẽ khen ngợi và vui như thế nào khi nhìn thấy thành quả cả buổi chiều của con. Nhưng không, bố mắng con và nổi cơn tức giận lôi đình. Lúc ấy, con không hiểu tại sao?
– Năm con học cấp 2, học xong mới 10 giờ tối mà bố đã bắt con đi ngủ sớm. Mặc dù tối hôm đó chiếu phim: “Vườn sao băng” – Bộ phim mà ai ở tuổi con lúc ấy cũng chờ đợi cả tuần, nhưng bố lại lạnh lùng tắt TV và bắt con vào ngủ. Con giận không thèm nói chuyện với bố mấy ngày liền.
– Từ ngày con lên cấp 3, bố quản và bắt con học nhiều hơn, bố không bao giờ cho phép con ngủ lại ở nhà bạn thân mặc dù con đã hết lời xin xỏ, tịch thu điện thoại khi con nhắn tin muộn với cậu bạn lớp bên, đến nỗi mà bắt đầu con thấy không được thoải mái khi ở nhà.
– Suốt những năm cấp 3, chưa bao giờ bố thôi bắt con học, bố cau mày khi con được điểm kém nhưng bố chưa từng động viên và biết rằng con đã cố gắng như thế nào?
– Cuối mùa hè năm ấy, chúng con bước vào kỳ thi quan trọng nhất của cuộc đời, con học ngày học đêm, hết lớp học thêm này đến lớp học thêm khác, đến nỗi ai vứt con ở đâu con cũng có thể ngủ ở đó luôn được. Vào một tuần cuối trước khi con thi đại học, bố ngồi vào bàn học gần chỗ con và bảo: “Học cũng cần thời gian nghỉ ngơi, đỗ đại học cũng là con của bố mà trượt đại học cũng là con của bố”. Con nhìn ra cửa sổ, hình như mắt con vừa rơi xuống cái gì đó,…
– Một tháng sau có kết quả, con trúng tuyển vào ngôi trường mà con mơ ước, người đầu tiên con thông báo là mẹ chứ không phải bố. Nhưng ở đằng góc nhà, con đã thấy bố hồ hởi gọi điện thoại thông báo đến ông bà, cậu mợ và các bác, hình như chưa bao giờ con thấy bố vui như thế,…
– Ngày con chuẩn bị khăn gói lên nhập học, con sung sướng khi sắp tới sẽ được tiếp xúc với môi trường mới, nhiều thử thách, hiện đại hơn và…cái chính là không bị bố quản nữa, nhưng con chưa biết rằng, bố vẫn đứng thẫn thờ dưới ô nhìn theo bóng xe bus cùng con xa dần
– Những ngày đầu tiên lên nhập học, con vui lắm. Con được tự lập và bay nhảy, ở đây bạn bè và mọi người đều đối tốt với con, nhưng tối hôm nay, nhìn thấy mâm cơm mọi người ngồi quây quần trong gia đình le lói qua ô cửa nhỏ. Hình như, con nhớ nhà và nhớ bố, bố ạ!
– Ngày con chính thức nhận bằng tốt nghiệp, người chứng kiến con nhận bằng hôm đó vẫn là mẹ chứ không phải bố, nhưng hôm sau về nhà, con đã thấy bố để ảnh nền điện thoại con gái bố đang cười tươi cầm tấm bằng trên tay
– Từ khi con đi học cũng như đi làm xa nhà, chưa tuần nào là bố không gọi điện lên cho con, bố hỏi con đang ở đâu? Ăn gì? Học hành, công việc thế nào? Cũng có khi bố giận dỗi khi con ham vui không gọi điện về hỏi thăm bố, hỏi thăm gia đình. Hóa ra cũng có lúc bố “trẻ con” như thế.
– Ngày hôm nay đến công ty, con bị sếp mắng bố ạ, vì tính con như bố, hơi nóng tính một chút nhưng luôn không có ý gì xấu. Người ta bảo: “Con gái giống cha thì giàu ba họ” nhưng giống cái gì không giống lại giống cái thẳng tính thì cũng hơi khó bố nhỉ? Vậy nên con cũng đang dần hoàn thiện bố ạ
– Vậy mà đã hơn 20 năm con được làm con của bố rồi, nhiều khi con nghĩ, lúc mình đang mệt mỏi và bất lực nhất mới nhớ đến gia đình. Liệu rằng có công bằng với bố không?
Đến tận bây giờ, con mới hiểu….
– Hóa ra bố mắng con và nổi trận lôi đình khi con xuống ao hái rau muống vì bố sợ con nghịch ngợm chẳng may ngã xuống sông
– Hóa ra bố bắt con đi ngủ sớm không cho con xem phim vì sợ con ngủ muộn mai không dậy đi học được
– Hóa ra bố bắt con học nhiều hơn vì bố hiểu chỉ có học sau này con làm việc sẽ đỡ vất vả hơn.
– Hóa ra bố thu điện thoại vì không muốn con có người yêu sớm mà lỡ dở chuyện học hành
– Hóa ra bố chưa từng động viên con vì sợ con đắm chìm trong chiến thắng mà quên đi việc phải luôn nỗ lực từng ngày,…
Hóa ra, phải có bao nhiêu cái hóa ra nữa con mới hiểu được nỗi lòng của người làm “cha” nữa bố nhỉ?
Thấm thoát cũng hơn 5 năm từ khi con đi học xa nhà rồi bố ạ. Bây giờ có những cao ốc trọc trời, có những chặng đường muôn ngả nhưng bố yên tâm con vẫn luôn nhớ con đường về nhà thân thuộc, nơi có một người chẳng tựa cửa đợi nhưng cuối tuần vẫn luôn ngóng trông con về!
Tối nay, con chạy xe dọc qua từng góc phố, ánh đèn đường cũng thôi lên màu, nhìn những ngôi nhà cao tầng đã xuống đèn nhưng dòng người vẫn tấp nập, chắc bố mẹ giờ này ở nhà cũng đang ngủ ngon, mới nghĩ vậy con đã nhẹ mỉm cười! 🙂
Sau cùng, bố biết không? Dù rất muốn nhưng chưa bao giờ con có thể nói thành lời: “Con yêu bố nhiều lắm!”